Ba ngày được làm đại gia
Cách đây 41 năm (30.4.1975) tôi đang là một chú lính quân y thuộc đội điều trị 14 Quân khu V. Một tháng trước còn đồn trú trên rừng Trường Sơn, một mảng rừng thuộc huyện Trà My, Quảng Nam, được lệnh tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh, khi tới Nha Trang thì dừng lại tiếp quản bệnh viện không quân Nha Trang của chính quyền cũ. Khi nghe tin giải phóng Sài gòn, mừng quá, Tất cả mọi người tràn ra đường Trần Phú bên bờ biển Nha trang (bây giờ tôi không còn nhớ con đường có tên cũ là gì) để hòa vào dòng người hân hoan mừng rỡ. Người ta mừng không chỉ vì chiến thắng mà có lẽ mừng vì chiến tranh kết thúc, máu xương người Việt không còn tiếp tục đổ xuống vì chiến tranh nữa. Và riêng tôi còn một hy vọng nữa là sẽ được trở về tiếp tục hoàn thành chương trình đại học mà mình đang học dở dang.
Hôm nay 30.4.2016 (sau 41 năm), Ngày kỷ niệm này rất có ý nghĩa đối với những người lính đã một thời tham chiến như chúng tôi. Có lẽ chỉ có họ mới là những người thấu hiểu đầy đủ và sâu sắc nhất giá trị của hòa bình, ổn định cũng như niềm hạnh phúc của một gia đình sum họp đầy đủ. Vì thế vợ tôi có một sáng kiến đưa cả nhà đi cắm trại trên rừng, chỉ khác là không phải rừng Trường Sơn như thời chiến tranh mà là một cánh rừng thông thơ mộng trong một khu Resort có bãi tắm và những căn nhà nghỉ sang trọng để nhớ lại một thời xa xưa của chồng.
Hồi tưởng lại một thời chiến tranh, đồn trú trong rừng và những căn hầm trong chiến dịch.
Những tháng ngày bom đạn mà chỉ có những ai đã từng trải qua mới cảm nhận được sự khốc liệt và tình đồng đội thiêng liêng mà thôi.
Bếp Hoàng Cầm và những căn hầm phẫu thuật dã chiến trong rừng.
Phút yên tĩnh bên cửa hầm dã chiến.
Còn hôm nay là những chiếc lều trong một rừng thông thơ mộng, dưới chân là một thảm lá thông tuyệt đẹp với vài chú sóc đang nhặt quả thông tìm hạt để ăn.
Và bây giờ là là nằm nghe lá thông xào xạc chứ không phải là tiếng rít của pháo bầy được bắn từ một chiến hạm trên biển bay qua đầu để nổ ở đâu đó nơi đồng đội mình vừa để lọt chút khói lên khỏi tán rừng. Cảm nhận sự tĩnh lặng yên bình mới thấy hết được giá trị của cuộc sống.
Lũ trẻ con thì thích lắm, chúng rất hăng hái dựng lều rồi cứ thích chui vào chui ra để đùa nghịch. Ngày xưa mắc võng trong rừng để tránh những con vắt và những con rắn, những cơn mưa rừng, đêm sốt rét không ngủ được nghe tiếng đàn vượn hú dưới khe sao mà não nề thế. Tuổi trẻ thế hệ chúng tôi đâu có được cảm giác thú vị như thế hệ trẻ bây giờ, Chui trong rừng để trốn con mắt nhòm ngó của những chiếc máy bay trinh sát OV-10 suốt ngày vo ve lượn vòng trên các tán rừng giống như gà con trốn quạ. Khi phát hiện dấu hiệu nghi ngờ là chúng bắn một quả pháo hiệu có khói màu vàng chỉ điểm cho máy bay thần sấm, con ma tới dội bom hoặc pháo dàn từ các chiến hạm ngoài biển phóng tới.
Nhìn những túp lều ở góc khác.
Ngồi giải khát trong Bamboo quán, một công trình kiến trúc độc đáo đã nhận được giải thưởng kiến trúc châu Âu của kiến trúc sư nổi tiếng Võ Trọng Nghĩa chứ không phải múc nước suối rừng để làm tan cơn khát.
Ngồi ăn buffet trong nhà hàng Opera sang trọng chứ không phải bên bếp Hoàng cầm dưới tán lá rừng ẩm ướt.
Uống café sáng trong nhà hàng Queen lịch sự chứ không phải đi hái lá rừng nấu canh lót dạ.
Nằm đọc sách trên xích đu chứ không phải trên võng bạt nơi rừng xanh cùng muỗi và vắt.
Ngồi bên bờ nước hóng gió buổi chiều tà nhìn những đứa trẻ vui đùa dưới nước, những phút thư dãn thật thanh bình.
Kết thúc những ngày nghỉ thật lãng mạn bên gia đình trong ngày kỷ niệm giải phóng Miền Nam thật thú vị. Cảm ơn vợ, các con và những người thân trong gia đình đã dành cho tôi, một người lính chiến trường năm xưa có những giờ phút thật hạnh phúc và ý nghĩa trong ngày 30 tháng 4.