Xin một lần gọi người cũ từng thương
Anh chẳng thể gọi em “người yêu cũ”
Bởi xưa mình chưa dám ngỏ lời yêu
Anh chẳng thể gọi em “người thương cũ”
Bởi tình ta… chưa hề nhạt phai màu.
Anh chẳng biết nói về em sao nữa
Bởi đôi ta chẳng thể chỉ người quen
Cho dù có cách xa muôn vạn dặm
Vẫn nhớ nhau khi con phố lên đèn…
Anh chẳng thể gọi em… như bè bạn
Đâu chỉ là mình đã thân thiết từ lâu
Bởi anh giấu hình em nơi trái ngực
Để được yêu em tựa thuở ban đầu.
Anh chẳng thể gọi em câu tha thiết
Bởi ta nay cách biệt chẳng chung đường
Nhưng em sẽ ở trong tim anh mãi
Vẫn dịu dàng và say đắm… yêu thương…
Anh chẳng biết gọi em sao cho thoả
Bởi trong lòng còn in đậm tơ vương
Anh chợt hiểu mình vẫn còn mang nợ
Một nụ hôn chưa kịp ghé môi hường…
Anh vẫn muốn yêu em thêm lần nữa
Nhưng sợ tan đi giấc mộng vô thường
Nên lặng lẽ đứng bên đời em vậy
Trăm ngàn lần anh nợ chữ “yêu em”.
Anh vẫn biết tình đôi ta không trọn
Tiếng yêu xưa xin giữ lại riêng mình
Cho dẫu chẳng thể bên em lần nữa
Xin một lần gọi “người cũ từng thương”.
Nguồn: Facebook. Thơ trữ tình
Người từng thương…
Có khi nào… anh nghĩ mãi nợ em
Dẫu một phút kề bên em ngắn ngủi
Dẫu chỉ một lời yêu dù gian dối
Một vòng tay ôm thật vội mỗi lần…
Có khi nào anh muốn níu bước chân
Khi em ghé đôi lần nơi quán cũ
Trái tim anh có khi nào thầm nhủ
“Đừng xa anh lần nữa…dấu yêu à”!!!
Có khi nào duyên nợ giữa đôi ta
Chỉ thoáng chút tựa như là cơn gió
Thoảng qua tim… chẳng đủ cho lòng nhớ
Chỉ hững hờ rồi cứ thế… dần xa…
Có lẽ nào… bao hạ đã trôi qua
Chẳng xao xuyến khi mùa hoa nở rộ
Có khi nào… nhìn hoa anh chợt nhớ
Người từng thương… dang dở mối tình đầu???
#nguoivotinh