Tác giả: Thuận Hữu
Có hẹn gì đâu mà anh vẫn cứ chờ
Một dáng em qua...
Chiều bỗng dài vời vợi
Không hẹn gì đâu mà anh vẫn đợi
Bâng quơ hoài...
Đêm hóa những mênh mông
Đâu chỉ mình anh, có cả biển xanh
Sóng vỗ trắng chân trời chờ đợi
Hóa vô tư bao điều muốn nói
Xốn xang lòng một nỗi vẩn vơ
Lạ quá thôi, anh vẫn cứ chờ
Với dự cảm thế nào em cũng tới
Như biết em không nghe mà anh vẫn gọi
Gọi đỡ buồn để rồi lại buồn hơn
Cái khoảng thiếu em là cái khoảng bồn chồn
Cái khoảng trống người ta gọi là nỗi nhớ
Có phải tình yêu thường bắt đầu như thế
Không hẹn gì đâu mà ta vẫn cứ chờ.