Mấy chiều ra ngẩn vào ngơ
Ngóng trông, trông ngóng, thẫn thờ mấy hôm
Ngồi không yên, đứng không yên
Nhớ sao nhớ thế, cả miền nhớ nhung
Em đi Thượng hải, Bắc Kinh
Ở miền xa ấy có cùng nhớ tôi
Nửa đêm tỉnh giấc quờ tay
Không em, lại thấy bồi hồi trong tim
Rằng tôi không thể thiếu em
Mỗi chiều ra đứng bậc thềm ngóng trông
Người đi ngoài phố rất đông
Chờ em không thấy lại buông thở dài
Ngày mai, chỉ ngày mai thôi
Ráng chờ ngày nữa hỡi người nhớ nhung
Tôi yêu, yêu đến quá chừng
Cầu trời, lạy phật em đừng xa tôi
Dù một ngày, một ngày thôi
Thiếu em thiếu cả bầu trời mùa thu
Tôi ngồi cắn bút làm thơ
Nhớ em thơ cũng thẫn thờ như tôi
3/7/2002
Hà Hoàng Kiệm