Thu nhặt

Cập nhật: 13/12/2019 Lượt xem: 2237

Thu nhặt

1. Loài hoa trôi

Có một loài hoa vừa trôi vừa nở

Anh lấy vợ rồi em ở vậy thôi

Nửa mai thương đứng nhớ ngồi

Biết loài hoa ấy vừa trôi vừa buồn

Cao Vũ Huy Miên

2. Thiếu nữ Huế

Dáng em tha thướt mỹ miều

Ơi cô gái Huế dáng yêu vô cùng

Tóc dài buông thả ngang lưng

Làm bao nhiêu khách anh hùng ngẩn ngơ

Lam Chiều

3. Khi mùa thu ra đi

Khi mùa thu ra đi về phương trời khác

Những phố dài heo hút gió đi qua

Một ngã tư còm cõi gốc me già

Không người đợi như chiều xa xưa ấy

 

Mùa thu đi rồi người ơi có thấy

Tán me buồn trút lá xuống thành mưa

Phố vắng rồi cả tiếng guốc ngày xưa

Chiều nay có cả bước chân về tìm lại

Khuyết danh

4. Thiếu nữ ngủ ngày

Mùa hè hây hẩy gió nồm đông

Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng

Lược trúc biếng cài trên mái tóc

Yếm đào trễ xuống dưới nương long

Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm

Một lạch đào nguyên suối chửa thông

Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt

Đi thì cũng dở ở không xong

Nữ sĩ Hồ Xuân Hương

5. Đêm hè miền quê

Dưới chiếc đèn con ánh lập lòe

Bố, Con sum họp tối mùa hè

Con ngồi chăm chỉ: ngân nga đọc

Bố mệt, nằm ngơi lẳng lặng nghe

Cận vách con sành kêu tạch…tạch

Ngoài hiên cái dế gáy te…te

Ngứa mồm như muốn cùng hòa tấu

Văng vẳng đâu đây tắc…tắc…kè

Khuyết danh

6. Quê tôi

Cánh diều, đồng lúa, cánh cò

Mai này cò, mất cánh cò quê hương!

Nhà cao mọc giữa ruộng nương

Xa rồi vạt cỏ, mảnh vườn ngày xưa….

Lam Chiều

7. Xin cho em nụ hoa đời

Xin cho em lại nụ cười

Mà ông trời lỡ đánh rơi mất rồi!

Từ ngày mở mắt chào đời

Mẹ cha đau khổ, mọi người xót xa

Nụ cười đẹp tựa đóa hoa

Sao dưng em lại là hoa…trái mùa

 Em buồn nước mắt nhạt nhòa

Bác ơi! Cho cháu… nụ hoa tròn vành.

Lam Chiều

 

 

8. 

Anh đi qua đời em

Vô tình không ngoái lại

Để đôi ta mãi mãi

Chỉ là người dưng thôi

 

Em về chôn kỷ niệm

Nước mắt mặn bờ môi

Lau khô dòng lệ nóng

Vội cất bước theo chồng

 

Vô tình ta gặp lại

Vẫn ánh mắt xa xôi

Vẫn nụ cười hờ hững

Tình yêu chết lâu rồi!

 

Phải chi mình đừng quen nhau

Phải chi tôi chẳng qua cầu tương tư

Phải chi đừng có…giá như

Ôm tình tuyệt vọng môi cười mà đau!!!

Lam Chiều

 

9. Thương quá mẹ ơi

Mẹ ngồi bên cạnh bó rau

Tấm thân gầy guộc xanh xao tuổi già

Trên đường kẻ lại người qua

Chẳng ai màng tới bước xa hững hờ

Bó rau héo úa nằm chờ

Mẹ trong giấc ngủ thầm mơ…đổi đời

Tuổi già mong được thảnh thơi

Vui cùng đàn cháu quên thời gian truân

Nhọc nhằn đè nặng tấm thân

Bạc phơ mái tóc vẫn lăn ra đường

Hai bàn tay nhuộm phong sương

Nắng mưa hôm sớm… xót thương mẹ già

Mẹ ơi! Tình mẹ bao la

Đói nghèo nên phải bôn ba chợ chiều

Tuổi già buồn hắt buồn hiu

Chợt rơi nước mắt dấu nhiều niềm đau

Lam Chiều

 

10. Về thăm thầy cũ

Chiều nay về lại thăm thầy

Dáng xưa bên gốc mai gầy lẻ loi

Tóc thầy bạc trắng mây trời

Nụ cười héo hắt – cuối đời ẩn danh

Dấu mình dưới dặng tre xanh

Đơn sơ mái lá vàng hanh nắng chiều

Nhìn thầy chân bước liêu xiêu

Rưng rưng nước mắt thương yêu lặng buồn

Ngập ngừng con ghé môi hôn

Bàn tay gầy guộc không còn tinh nhanh

Thầy trò bên chén trà xanh

Ngồi ôn chuyện cũ, bên mành nắng rơi…

Con thương thầy lắm, thầy ơi,

Hẹn mùa thu tới, sang chơi thăm thầy!

Lam Chiều

 

11.  Ước gì

Ước gì đời đẹp như hoa

Để em hết khổ thoát xa cảnh nghèo

12. Phượng hồng

13. Đợi

Đợi xuân đánh thức nụ hồng

Môi thơm chạm khẽ… mùa đông qua rồi

Đợi ve gọi hạ về thôi!

Ngẩn ngơ áo trắng khóc lời chia tay

Đợi thu nhuộm lá hàng cây

Cúc vàng khoe sắc nở đầy bên song

Đợi heo may ngóng gió đông

Cầm tay mấy cánh thiệp hồng báo tin…

Lam Chiều

14. Mảnh trăng quê

Lung linh vàng ánh trăng quê

Mảnh trăng mười sáu tròn xoe ngọn dừa

Mặt hồ bóng nguyệt đung đưa

Giỡn trăng cá quẫy – mây vừa che ngang

Đàn đâu gãy khúc tình tang

Ngất ngây trong gió hương hoàng lan đêm

Thưởng trăng nhấp chén chè sen

Hạt dưa tí tách… bên thềm trăng soi

Đêm tàn bóng nguyệt chơi vơi

Níu chân câu hát “…người ơi đừng về!”

Xa nhà nhớ mảnh trăng thề

Dù đi muôn ngả, tình quê vẫn đầy!

Lam Chiều

 

15. Còn một chút quê

Hồn quê còn một chút này

Bếp đun gốc rạ hương bay ngạt ngào

Cánh cò chấp chới lưng trâu

Hái sen thôn nữ áo nâu nhuộm bùn

À ơi… tiếng võng trưa buồn

Lời ru man mác tím hồn hoa mua

Trên đê lũ trẻ nô đùa

Cánh diều no gió đung đưa lưng trời

Tiếng chim ríu rít gọi mời

Vườn hoang chiếc lá rụng rơi cuối mùa…

Lam chiều

 

16. Chớm thu

Phượng thôi thắp lửa đỏ trời

Ve thôi than khóc những lời chia tay

Lá vàng run rẩy vòm cây

Đợi mùa thu tới chia tay hạ buồn

Dã quỳ mấy đóa vàng ươm

Gió khe khẽ hát, mây buồn buồn trôi

Rưng rưng… từ biệt hạ thôi

Áo trắng ơi! Của một thời mộng mơ!

Thu về cho dạ ngẩn ngơ

Bâng khuông tìm một tứ thơ tặng người!

Lam Chiều

 

17. Em đi

Em đi bỏ lại con đường

Hàng cây rũ lá, nhớ thương một người

Vấn vương chi – sợi tơ trời

Em vô tình quá…đánh rơi nỗi buồn!

Lam chiều

 

18. Tắm trăng

Chị Hằng buông ánh trăng vàng

Lả lơi khuôn ngực thanh tân tuyệt trần

Váy nâu khoe vế trắng ngần

Khiến người quân tử bần thần… giả ngơ

Bức tranh đẹp tựa bài thơ

Tắm trăng thiếu nữ say mơ giấc nồng…

Lam Chiều

19. Tiễn thu

20. Nụ hôn vỡ lòng

Ngã lòng đón nhận nụ hôn

Ngọt ngào hòa quyện cho hồn ngất ngây

Môi mềm quấn quýt men say

Cận kề hoan lạc, vòng tay nồng nàn

Khẽ khàng đánh thức giác quan

Ngực hôi hổi nóng, môi bàng hoàng đau

Thanh tân thơm nụ hôn đầu

Mặt trời rạng rỡ phía sau: thiên đường!

Lam Chiều

 


CHIA SẺ BÀI VIẾT

Bài cùng chủ đề

Thơ của chủ bút

    Thơ sưu tầm

      SÁCH CỦA TÔI