Thơ Bảo Sinh chọn lọc

Cập nhật: 08/08/2019 Lượt xem: 16059

Thơ Bảo Sinh chọn lọc

Tự trói

Tự trói thì gọi là tu
Bị trói thì gọi là tù mọt gông.

Suy ngẫm

Muốn bịt hết miệng trần ai
Hãy bịt ngay cái lỗ tai của mình

Co kéo

Co kéo nên bị kéo co
Buông ra không kéo, ai co được mình.

Phong thủy

Ở đâu ăn ngon ngủ ngon
Ở đấy phong thủy không còn đâu hơn.

 Tâm

Không cần kê lại ban thờ
Tâm lệch kê lại, tâm mờ thì lau.

Trách

Cây muốn lặng gió chẳng đừng
Trách ai đem chiếc lược sừng tặng sư
Khiến lòng sư những ngẩn ngơ
Nửa mong mọc tóc nửa mơ trọc đầu.

Cướp

Đuổi cướp trong cái vòng đời
Trước sau giả thật chỉ trời biết thôi
Cướp vặt không thoát lưới trời
Cướp cả thiên hạ được ngồi làm vua.

***********

Dù ngồi ở bất cứ đâu
Chỉ đít đổi chỗ chứ đầu thì không

Đàn ông ngốc

Ma quỷ hợp với yêu tinh
Đàn ông ngốc thích vợ xinh mẽ ngoài.

Ở đâu

Ở đâu mà nước quá trong
Ở đấy sự sống sẽ không có gì
Ở đâu nước đục như chì
Sự sống cũng chẳng có gì ở trong.

Nghịch lý

Đời là bể khổ mênh mông
Sao ai cũng muốn sống trong bể đời
Quy tiên là được lên trời
Sao ai cũng muốn sống đời trần gian

Một chuyến đò ngang

Cùng chung một chuyến đò ngang

Kẻ thì sang bến người đang trở về

Lái đò lái mãi thành mê

Sang về chẳng biết mình về hay sang

Vợ

Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy không bàn đúng sai!

Quỷ thần chứng cả hai vai 
Vợ là thiên tạo chả ai địch bằng

Đàn ông, đàn bà

Đàn ông như thể cánh diều
Đàn bà cầm sợi tơ điều trong tay
Đừng già néo kẻo đứt dây
Thả trùng xuống để diều bay đúng tầm

Khỏa thân

Ái tình nếu uống đủ liều
Loài người sẽ thoát được điều tà dâm
Ai ai cũng sống khỏa thân
Mặc quần sẽ lại khiêu dâm mọi người

Thầy bói xem voi

Chỉ sờ một chỗ mà thôi
Thầy bói định nghĩa được voi là gì
Nếu hiểu đủ lẽ huyền thi
Sẽ không định nghĩa được gì về voi

Phía trước

Bọ ngựa rình bắt ve sầu
Biết đâu chim sẻ đằng sau bắt mình
Mải tìm danh lợi, gái xinh
Biết đâu cái họa đang rình bắt ta

Tự trào

Lã Bất Vi buôn cả vua
Hồ Xuân Hương chửi cả chùa lẫn sư
Bọn họ gan lớn mật to
Còn ta gan bé nằm lo sập trời

Vô đề

Hoàng đế khi đã ngồi tù
Cai ngục chỉ gọi là đồ phạm nhân
Đã vào đến động mại dâm
Ông lão cứ được gọi nhầm là anh

Vô đề

Con ta không phải của ta

Tai họa của nó mới là của ta

Nhà của con không phải nhà của ta

Nhà của ta mới là nhà của con

Vuông tròn

Ngày xưa trái đất hình vuông
Cho nên đi đứng trên đường thẳng hơn
Bây giờ trái đất hình tròn
Cho nên bao kẻ lom khom định bò.

Danh

Trăng qua cửa sổ trăng vuông
Gió dẹt mình xuống để luồn mái tranh
Con người muốn lọt vào danh
Thì mình phải tự ép thành cái tên.

Kín-hở

Có hở thì mới biết che
Nếu mà bịt hết còn nghe thấy gì

Đường lên Tây trúc

Đường lên Tây Trúc quanh co
Chỗ rẽ không biển báo cho rõ ràng
Nhiều khi tưởng đến thiên đàng
Xuống nhầm địa ngục, nghĩ càng đớn đau.

Gái quê

Lên tỉnh ai cũng bảo quê
Về làng cả xóm lại chê thị thành
Xót xa thân phận, thôi đành
Nửa quê nửa tỉnh chòng chành thân em

Lên chùa

Vào chùa lễ phật thấy sư
Người người cúi lạy chiếc lư hương đồng
Miệng cầu sắc sắc không không
Đầy trời sắc, thế còn không đâu rồi

Tôi đi cuối đất cùng trời
Tìm mua thuốc ngộ chữa người đang mê
Tôi đi thủy tận sơn khê
Chữa cho người ngộ ta mê thật rồi

Mê ngộ

Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ ra mới biết trong tình có dâm!
Khi yêu cái xích dưới chân
Thì xiềng xích ấy là thần Tự do!

Dạy vợ

Dạy con từ thuở còn thơ

Dạy vợ từ lúc nó chưa dạy mình

Không đề

Trưởng thành con chống lại cha

Là lúc trách nhiệm người cha hoàn thành

Mặt nạ-mặt thật

Bà mụ đã nặn thành ta
Cuộc đời nặn lại hóa ra thế này
Thợ làm mặt nạ khéo tay
Thua xa mặt thật đời bày khắp nơi

Ngây Thơ 

Người ngu vỗ ngực là khôn
Người khôn lại biết mình còn quá ngu.
Chân tu là tự nhiên tu
Thơ ngây chẳng biết ngây thơ là gì!

Khôn-ngu

Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
Cho nên được gọi là khôn hơn người
Em xinh đâu bởi nụ cười
Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn

Người cao

Núi cao không phải là thiêng
Núi thiêng bởi có thần tiên non bồng
Biển thiêng là bởi có rồng
Người cao bởi đạo chứ không bởi người

Dựa

Dựa núi núi hóa thành vôi
Dựa nước nước chảy ra ngoài biển đông
Dựa người người đổi thay lòng 
Chỗ dựa chắc chắn chỉ trong chính mình

Đường ta đi

Ung dung khắc đến khắc đi
Còi to cho vượt tranh gì trước sau
Bước chân dù chậm hay mau
Đường ta đi giữa hai đầu tử sinh

Nhẫn

Hiểu biết mà nhẫn là tu 
Không biết mà nhẫn là ngu như bò

Đi tìm

Kính đeo ngay trước mắt mình
Nhiều khi vẫn cứ đi tìm loay hoay
Cửa đời chìa khóa cầm tay
Mà sao vẫn cứ loay hoay đi tìm

Tết

Mình không quỵ lụy người ta
Mà mình cũng chẳng có ma nào cần
Cho nên tết được yên thân
Không ai biếu xén chẳng cần biếu ai.

Nổi tiếng

Nghĩ đến nổi tiếng mà lo
Nói nhỏ cũng hóa hét to vỡ trời
Đi vào khách sạn nghỉ ngơi
Thiên cơ lộ hết là đời đi tong.

Không lối thoát

Lên trời tưởng được hết vua
Đến nơi lại thấy bố vua đang ngồi
Vội vàng tụt xuống cõi người
Dưới trần thiên tử vẫn ngồi làm vua

Khôn - Ngu

Răng khôn mà lại mọc ngu 
Cho nên mới bị sưng u cả mồm
Người ngu vỗ ngực rằng khôn
Kẻ khôn lại biết mình còn quá ngu

Những cái

Những cái nghĩ mãi mới ra
Đều là những cái người ta nghĩ rồi
Những cái nghĩ mãi trên đời
Khi ta nghĩ lại khác người nghĩ ta

Vô thường

Người ghi bia đá để đời

Còn tôi tìm chỗ tôi ngồi để quên

Nhìn trời nước dưới, mây trên

Cúi xem lại thấy nước trên mây trời

Ngồi quên, quên hết mây trời

Hỏi thăm chẳng biết tên tôi là gì

Nghĩ và lo

Nghĩ về con kiến nó bò,
Chẳng lo về nỗi con bò trắng răng.
Nghĩ về cái đẹp ánh trăng,
Đừng lo thằng Cuội, ả Hằng với nhau.

Thi sĩ

Biết bao thi sĩ vô danh 
Nhưng vần thơ lại trở thành ca dao
Biết bao thi sĩ ngôi sao
Suốt đời chẳng để câu nào cho ai

Nhà thơ

Lấy chồng thi sỹ cũng hay
Khi chết khiêng nhẹ vì gầy dơ xương.
Chồng nhậu chết chợ chết đường
Khỏi tiền chôn cất khỏi hương thắp mồ

Ai cũng làm được nhà thơ
Ai cũng có thể “sù cơ” của mình

Muốn đuổi khách ra khỏi nhà
Đọc thơ được giải họ ra tức thì.

Muốn cho trộm chẳng đến nhà
Đề vào trước cửa: Đây là nhà thơ.

Thơ tục bảo sinh

Dỗ

Dỗ con nít cho sờ ti
Dỗ người lớn chẳng khác gì trẻ thơ
Sờ rồi lòng những ngẩn ngơ
Lại mong sờ chỗ trẻ thơ ra đời.

Đầu và đít

Dù ngồi ở bất cứ đâu
Chỉ đít đổi chỗ chứ đầu thì không
Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiên

Tin mừng

Thà bị mọc chín cái sừng

Còn hơn bồ báo tin mừng tắt kinh !

Run

Bầm ra ruộng cấy bầm run

Con vào nhà nghỉ còn run hơn bầm

Si đa phục kích xa gần

Về nhà hết mực vợ vần nhão ra.

Sợ

Lên rừng sợ nhất mãng xà

Về nhà sợ nhất vợ già khỏa thân

Mau và chậm

Làm tình phải làm từ từ
Quy tiên cưỡi hạc phải vù thật mau

WTO

Gia Nhập W.T.O

Xuất tinh thì ít, xuất thô thì nhiều

Giao lưu văn hóa càng nhiều

Giao mà không hợp bao nhiêu cũng thừa.

Vô Thường

Đừng thấy em bé mà tròng

Lớn lên anh sẽ phải lòng em ngay

Đừng thề mãi mãi đắm say

Mai kia em sẽ thành ngay bà già

Lời người

Lời nịnh như gái sờ cu

Lời thật như cắt khối u trong người

Nấp - che

Đi đái thì đứng giữa đường

Hôn nhau lại nấp sau tường để che

Sợ

Sợ nhất công an chào ta

Sợ nhì trông thấy bà già khoả thân

 

Lên rừng sợ nhất mãng xà

Về nhà sợ nhất vợ già khỏa thân

 

Yêu

Chàng bảo yêu bởi tâm hồn

Em thay giới tính chàng còn yêu không?

Lời sống

Đôi ta trên một con đò

Vạch thuyền đánh dấu ai ngờ sông trôi

Hẹn lời thề giữ lấy lời

Biết đâu lời của mỗi người là sông

 

Sông nào cũng chảy xuôi dòng

Trăng lặn cũng chỉ ở trong bầu trời

Chạy ngược trên chiếc thuyền xuôi

Thì ta vẫn cứ phải trôi theo thuyền

Thực hư

Kính đeo ngay trước mắt mình

Nhiều khi vẫn cứ đi tìm loay hoay

Cửa đời chìa khóa cầm tay

Mà sao vẫn cứ loay hoay đi tìm

Vạn Sự Như ý
Trong mười điều chín không như ý
Còn một điều lại ý chẳng như
Muốn cho vạn sự đều như ý
Cần một điều biến ý thành như


CHIA SẺ BÀI VIẾT

Bài cùng chủ đề

Thơ của chủ bút

    Thơ sưu tầm

      SÁCH CỦA TÔI