Ngày giải phóng - Ngày trở về

Cập nhật: 28/04/2021 Lượt xem: 3413

 

NGÀY GIẢI PHÓNG - NGÀY TRỞ VỀ

(30.4. 2021, chia sẻ bài thơ của tác giả Kiên Duyên từ facebook của bạn Tigon hoa)

Ngày Giải Phóng Sài Gòn năm tháng ấy

Anh trở về tìm lại xóm làng xưa..

Mảnh vải dù và một chiếc ba lô..

Chiếc bút mực và lá thư bạn gửi..

 

Ngõ ngày xưa giờ chẳng còn cây Vối..

Phiên chợ chiều vời vợi những ngóng trông..

Dáng hao gầy.. Kia có phải U không?

Anh nhào đến mà ròng ròng nước mắt ..

 

U cứ đứng nhìn con mà ngơ ngác..

Con trai U..nó về thật đây rồi

Chiếc rổ tre và mấy ngọn Mùng tơi

Chiều hôm ấy rơi xuống nền sân đất..

 

U mừng lắm.. chỉ ôm con mà khóc..

Chẳng dám khoe với họ tộc xóm làng ..

Bởi thôn mình mười mấy đứa tòng quân..

Từng ấy đứa ra đi không về nữa..

 

Niềm vui riêng U dấu sau then cửa..

Để ngủ yên nỗi đau của quê hương..

Bao gia đình đau nhói một vết thương...

Bao trai tráng trên chiến trường ngã xuống..

 

Những đêm tối gọi nhau trên bờ ruộng

Xóm thôn mình đốt đuốc để cày thông..

Bao gái làng là những nữ xung phong..

Em ngã xuống tuổi trăng rằm mười sáu..

 

Việt Nam ơi vết thương thôi rỉ máu..

Những nỗi đau vẫn đau đáu trong lòng..

Để hòa bình độc lập của non sông..

Một cái giá không bao giờ đếm được..

 

Mấy mươi năm chung niềm vui Đất Nước..

Ta không quên từng tấc đất quê hương

Có màu hồng của máu và của xương

Của thế hệ những Anh hùng bất tử..

 

Ngày trở về.. Có một người luôn giữ..

Một lá thư và chiếc mũ tai bèo

Giữ cho mình và cho cả mai sau..

Rồi lặng lẽ.. Khóc thật nhiều - nhớ bạn...

                                        Kiên Duyên

Cảm ơn tác giả Kiên Duyên, Đọc bài thơ xong, đúng là bạn đã nói thay tâm trạng và hoàn cảnh của tôi cách đây 46 năm khi từ chiến trường Khu V trở về. Trước đó gần 5 năm khi đã vào tới chiến trường tôi không còn cách nào gửi thư về gia đinh, bố mẹ tôi tưởng tôi đã hy sinh. Cuối 1975 (tháng 10) thằng bé đầu đội mũ tai bèo, lưng đeo cái ba lô có treo lủng lẳng con búp bê biết nhắm mắt khi nằm, hăm hở đi bộ về làng. Các bác đang làm đồng nhìn thấy tôi từ xa đã gọi mẹ tôi, thế là mẹ tôi cùng mấy bác từ dưới đồng vội vã ào lên đường đón tôi chân vẫn lấm bùn không kịp rửa. Mẹ tôi khóc và gọi bố tôi khi đó đang làm ngoài vườn về. Bà con trong làng biết tin đến chơi rất đông, khi đó chúng tôi như những người con chung của làng. Tôi còn nhớ khi tôi nhập ngũ, bố mẹ tôi làm cơm mời hàng xóm đến để tiễn đưa tôi, rất nhiều các bác trong làng cũng làm cơm mời tôi tới ăn để chia tay cùng gia đình như người con trong nhà, mặc dù lúc đó kinh tế nhà nào cũng khó khăn lắm. Thế hệ trên tôi ở làng các anh nhập ngũ đã không có ai trở về, thế hệ của tôi có 7 người nhập ngũ, chỉ có hai người trở về, một anh bạn bị thương trở về trước tôi 3 năm và tôi may mắn sau giải phóng còn lành lặn trở về. Những người lính thế hệ chiến tranh như chúng tôi đều thấm đẫm tình làng nghĩa xóm như vậy. Đọc được bài thơ của bạn, mọi ký ức trong tôi lại tràn về, cả đêm thao thức không ngủ được, dậy post bài thơ lên để chia sẻ cùng mọi người trong ngày 30.4. 

Hà Hoàng Kiệm

 


CHIA SẺ BÀI VIẾT

Bài cùng chủ đề

Thơ của chủ bút

    Thơ sưu tầm

      SÁCH CỦA TÔI